Bài thơ chàng nhà quê - Vũ Ngọc Dũng cảm tác Đỗ Thanh Năm
Tôi cũng nhớ một thời thơ trẻ
Những sáng nào buồn quá quê ơi!
Xách ca táp lên trên tỉnh lị
Mà lòng sao cứ thấy bồi hồi
Chiếc ba lô cũ mòn thời kháng chiến
Cha tặng cho mang theo cả trường sơn
Chiếc áo vá mẹ may đường chỉ đẹp
Mặc quanh năm sao chẳng thấy sờn!
Chí làm trai trăm ngàn khúc khuỷu
Với nụ cười chẳng ngại gian nguy
Chỉ thấy gió trong lòng phơi phới
Lặng yên nhìn từng bước tôi đi!
Chẳng có bóng hồng nào đi tiễn
Cũng chẳng ai rớm rớm lệ trực rơi
Chẳng phố xá chẳng người qua lại
Tiếng trẻ em thút thít tận bên đồi.
Gã nhà quê lần đầu lên phố
Ngắm nhà cao, ngắm phố đông vui
Ngắm xe cộ, ngắm người qua lại
Với nụ cười luôn nở trên môi.
Chàng nhà quê có gì trống trải
Chẳng giống ai vô tư lự bước đi
Những con phố dần dần quen thuộc
Rồi mơ mơ giờ chẳng nhớ gì!
Thoắt một cái mười ba năm chẵn
Nhìn vết nhăn trên mắt lúc cười
Nhìn hàm răng nhuộm chè vàng oạch
Nghĩ lại đời thấy toát mồ hôi!
Chàng trai trẻ tìm về quá khứ
Chốn bình yên cha mẹ đang vui
Nhìn thằng bé ngày xưa giờ lớn
Thoáng trong lòng: nó đúng con tôi!
Chàng trai trẻ văn ôn võ luyện
Sáng, chiều, ngày đêm chẳng thở than
Giờ có chút thành công, thanh thản
Là chao ôi cũng đủ gọi: Vinh quang!
Chàng trai trẻ một ngày tỉnh giấc
Thấy mình như quên lãng thời gian
Hình như đó: Cuộc đời tốc độ!
Ngồi phân vân và thấy hoang mang!
Cái chữ CÓ hình như chẳng CÓ
Cái chữ Không cũng lại chẳng Không
Giờ lỡ cỡ thành công thất bại
Và hình như mọi thứ màu hồng....
(Cảm ơn anh Đỗ Thanh Năm đã cho tôi cảm xúc cảm tác bài thơ của anh. Thêm một cảm xúc vui khi nghĩ về tuổi thơ. Vì mỗi lần nghĩ TÔI lại tủm tỉm cười, vui phơi phới và thấy mình như là một Cây Thông trước gió. Quật mãi chẳng đổ. Lá cũng ít vàng. Chỉ thấy cuộc sống xù xì mà thích thú. Chúc anh luôn vui và thành công nhé! Cái thằng nhà quê trong bài thơ của em là em đấy anh Năm ah)
(Viết 1h56' ngày 02/12/2011)
Bình luận
Bình luận bằng Facebook