Bài thơ Giết sâu bọ - Vũ Dũng
-----------------
Từ ngày ta biết hiểu
Có câu chuyện thế này
Câu chuyện Tết Đoan Ngọ
Hay còn gọi Đoan Dương
Dân gian ta thường gọi
" Tết sâu bọ" tháng 5
Cũng là ngày Hạ chí
Dương khí vượng nhất tuần
Ta tìm sâu tìm bọ
Giết bớt cho Dân an
Sâu to và sâu nhỏ
Khắp các nơi muôn vàn
Nào đâu con sâu lớn
Đầu bạc và răng long
Nhưng con sâu ấy khiếp:
Đục khoét nhiều của công
Đến con sâu bé hơn
Hình dáng khom khom cúi
Vì nó chỉ mong, trông
Kiếm gì cho vào túi
Con sâu nào bé nhất
Cũng béo mĩm mìm mim
Mép ria ria mắt híp
Cũng biết đục, khoét, tìm
Lạ liệt bầy sâu ấy
Như con Tằm ăn dâu
Ngày ngày, tuần tuần, tháng
Làm mặt dân rầu rầu..
Cái đàn sâu bọ ấy
Đoan Ngọ không giết đi?
Để sau Tết sâu bọ:
Nó không đục khoét gì?
Năm nay giết sâu bọ
Giết chẳng được sâu nào
Mà giết nhầm chú SÁO
Đau khổ và thét gào
Tuy Sáo này khôn lắm
Không thắng được đàn sâu
Nó đục, khóe, cắn vấu
Toàn nọc độc, và đau!
Tết Sâu bọ hoành tráng
Chẳng giết được Sâu nào
Dân thì lo và đói
Sâu cắn giờ làm sao?
Mong đời con, đời cháu
Một năm phải một lần
Tết sâu bọ tổ chức
Để giết SÂU dần dần...
( Vũ Dũng - 2/6/2014)
—
Bình luận
Bình luận bằng Facebook