Bài thơ Thành công - Vũ Ngọc Dũng
Thành Công
Anh hai bàn tay trắng
Ôm trọn lấy cuộc đời
Ngâm mình trong bùn đất
Đứng đợi mùa thóc rơi!
Anh 2 bàn tay ấm
Ôm trọn cả tình yêu
Ôm em trong hạnh phúc
Ôm em trong đói nghèo
Anh chàng trai áo rách
Bút mực cũng còn mờ
Làm sao nên sự nghiệp
Vác bút về làm thơ!
Quằn quại đau vạt áo
Thấm đói mùa đất khô
Gian khổ sao dài thế
Áo mùa đông rét: thưa!
Mẹ còm lưng nuôi đói
Chị khóc mặc áo xù
Anh cầm lòng không nổi
Em trai còn tuổi thơ!
Một mình ôm áo vải
Cây bút bước hiên ngang
Sức mòn đâu học nổi
Giang hồ đường thênh thang!
Rồi thu về về hạ hết
Nóng nực thành mộng mơ
Áo anh lành ngày tháng
Cho thành công bây giờ.
Mùa xưa sao buồn thế
Lạnh buốt nghĩ mà thương
Nhớ ngày xưa thơ bé
Nhặt ước mơ trên đường!
Xa rồi nhưng gần lắm
Ngày anh còn răm ba
Tuổi thơ thì đầm ấm
Của tình yêu mẹ cha!
Mùa Xưa – Giờ đã khác
Áo ấm đủ mặc rồi
No đủ tầm trí tuệ
Niềm vui luôn mỉm cười
Anh chàng trai chân đất
Bước ngang dọc thời gian
Nếm đủ mùi cay đắng
Gian khổ thành hiên ngang!
Cảm ơn mùa xưa nhé
Tiễn biệt khổ tuổi thơ
Trên đường sáng anh bước
Thành công chẳng hững hờ!
(Thơ Vũ Ngọc Dũng – Bút danh Khôi Nguyên Sáng tác 1/2010)
Bình luận
Bình luận bằng Facebook