Bài thơ " YÊU" của Vũ Ngọc Dũng
YÊU
——-
Anh đã muốn tan chảy ..
khi chạm vào môi em..
Dường như mùi lấn bấn
Không rõ ràng hơi men,
nhưng vô tận, nửa chừng....
Chạm vào EM
Một mùa nỗi nhớ xé nửa
Anh đã chạm vào em,
Chạm vào thần thái người đàn bà biết sợ
Sợ yêu không kịp nhịp tim em thở
Sợ Yêu không nhanh, anh hóa bạc đầu
Anh đã chạm vào bờ môi
Mềm nhưng ấm lắm những lời em trao
Anh đã chạm được ngọt ngào
Bậm tay, nói được câu nào đâu em?
Anh đã chạm vào
Nốt thời gian
chuyển mùa,
kìa chuyển mùa xuân sắc
Thớ thịt, làn da, mùa hoa nồng nặc
Hớn tình, vu vơ, điên loạn, cười òa!
Anh đã khóc gió mưa
Anh đã khóc nực cười
khi sợ những ấm áp luồn qua khoảng chơi vơi
Rồi bỏ lại khoảng không ôi lạnh lẽo
Đời phai bạc, tình yêu qua lối hẻo
Đường em đi, lòng anh bỗng hắt hiu!
Yêu là gì?
Ôi nỗi nhớ chạm yêu
Chạm vào nó như chạm vào bất tử
Say đắm vô hình, dồn lên nhịp thở
Bởi là yêu vô tận, chẳng đâu bờ!
( Yêu cuồng, yêu dại, càng gần càng nhớ càng yêu)
Thơ Vũ Dũng – 11032014)
———————————
CẢM
(ĐIÊN
RỒI THÌ TA ĐÃ KHÓC TRONG TA!
TA ĐÃ KHÓC NHƯ CUỘC TÌNH TƯƠI MỚI
TA ĐÃ KHÓC NHƯ LỜI NÔNG NỔI
NỰC CƯỜI)
Bình luận
Bình luận bằng Facebook