Cảm tác bài" BUỒN XƯA" - NGUYỄN XUÂN SANH
Ông sinh ngày 16 tháng 11 năm 1920 tại Đà Lạt. Cha ông là một nhà nho ở Quảng Bình, sau di cư vào Đà Lạt, nên ông Sanh đã ra đời nơi ấy.
Nguyễn Xuân Sanh học trung học và đại học ở Hà Nội. Ông làm thơ sớm, năm 16 tuổi, đã có truyện thơ Lạc loài đăng nhiều kỳ trên báo.
Ông sinh ngày 16 tháng 11 năm 1920 tại Đà Lạt. Cha ông là một nhà nho ở Quảng Bình, sau di cư vào Đà Lạt, nên ông Sanh đã ra đời nơi ấy.
Nguyễn Xuân Sanh học trung học và đại học ở Hà Nội. Ông làm thơ sớm, năm 16 tuổi, đã có truyện thơ Lạc loài đăng nhiều kỳ trên báo.
Năm 1939, ông cùng với các văn nghệ sĩ cùng chí hướng sáng tạo, gồm các nhà văn, nhà thơ: Phạm Văn Hạnh, Nguyễn Xuân Sanh, Nguyễn Lương Ngọc; họa sĩ Nguyễn Đỗ Cung và nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát thành lập nhóm Xuân Thu nhã tập. Đến tháng 6 năm 1942, thì nhóm ấy xuất được một tập sách có cùng tên là Xuân Thu nhã tập (do Xuân Thu thư lâu xuất bản), gồm một số bài thơ, văn xuôi triết lý và tuyên ngôn nghệ thuật của nhóm [1].
Trước Cách mạng tháng Tám (1945), ông tham gia phong trào sinh viên yêu nước. Sau đó, trong chiến tranh kháng Pháp, ông tham gia Đoàn văn nghệ liên khu IV, phụ trách tạp chí Sáng tạo.
Từ năm 1950, ông ra Việt Bắc tham gia Ban chấp hành Hội Văn nghệ Việt Nam và Tiểu ban Văn nghệ của Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam
Từ khi thành lập Hội Nhà văn Việt Nam (1957), ông lần lượt được cử làm Ủy viên Ban chấp hành hội các khóa I, II và III.
Từ năm 1966 đến 1975, ông làm Hiệu trưởng Trường Bồi dưỡng những người viết văn Trẻ và làm Chủ tịch Hội đồng Văn học dịch...
Ông mất ngày 22 tháng 11 năm 2020 tại Hà Nội, hưởng thọ 100 tuổi. Ông là thi sĩ cuối cùng của phong trào Thơ Mới qua đời.
Cảm tác bài" BUỒN XƯA" - NGUYỄN XUÂN SANH
VND - 05/2021
===========
Quỳnh hoa đẹp như thanh trong nhạc
Tiếng đàn ai, như chở bóng hồng
Rượu cùng bạn hữu, thanh không
Tay nâng đào sắc, sắc hồng cổ xa.
Sông dài, mây soi bóng qua
Cung thanh, ướp cả bầu trà tay nângnâng
Đáy trong đĩa, mắt trong thân
Giấc yên bổng thức tâm thần, luân lưu
Tiếng tì bà gọi rừng chiều
Nhài thơm, trăng mớm, núi đôi, thập thò
Vườn Xuân như nhả hơi chờ
Ngàn đôi mắt biếc, hững hờ tràng giang
Tóc dài vắt nối không gian
Ngàn xưa với những mộng tràn hiến dâng
Có chàng hoàng tử săn trăng
Bỗng dưng yếu đuối giữa bồng đào non
Nguồn cơn lãnh lẽo cô đơn
Trăng xuyên qua cả triền non lùa vào
Thoát âm cung nhẹ xôn xao
Đàn kia tắt tiếng, lụi vào hư không
Ngọt ngào còn lại nhớ mong
Dư âm tiếc nhớ cõi lòng thi nhânnhân
Ngàn tia máu chảy trong thân
Như ngàn con suối bần thần luồn đi
Tàn đêm, sương đẫm bốn bề
Bốc hơi đi những hồn mê tuyệt vời
Trăng kia nhạt ở bên đồi
Phải chăng thi sĩ vẫn ngồi ngắm đêm!
Bình luận
Bình luận bằng Facebook